Chương 41 [MGATĐ]


Edit: Somokov

Beta: Rine

———

Trên trời đầy mây trắng, bao cánh hoa rơi rụng ở trước sân. 

Cuối cùng thì các trường cấp Ba ở Nam Vu cũng chuẩn bị chào đón kỳ thi đại học vào tháng sáu này. 

Một ngày trước khi thi đại học, ai nấy đều áp lực kinh khủng. Có lần thì những bài thi cùng sách vở được ai đó thả từ trên tầng thượng xuống làm phủ trắng cả một sân trường, có người thì trộm lấy đi khẩu pháo. Thầy chủ nhiệm tức đến mức cơm cũng chẳng thèm ăn, chỉ muốn tìm ra là kẻ nào không yên thân lo ôn thi còn làm những chuyện xằng bậy. 

Ở lớp 15, Cố Ức đem “công cụ gây án” giấu ở dưới bục giảng, đến mức thần không biết quỷ cũng không hay. 

Khi chủ nhiệm đến kiểm tra, Thẩm Ý lắc đầu, trong lòng có chút sợ sệt, nói dối: “Thưa thầy, không phải là ở lớp chúng em.” 

Mấy năm nay, lớp 15 tiến bộ rõ rệt, ai nhìn vào cũng đều thấy rõ. Hơn nữa, cả lớp ai ai cũng điều chính trực, ngoan ngoãn nên chủ nhiệm cũng chẳng mấy nghi ngờ. Ai mà ngờ được là thầy Lưu vừa vào phòng để lấy một ít đồ thì lại phát hiện ra khẩu pháo. Thầy tức giận liếc mắt nhìn trừng trừng Cố Ức một cái, sau đó bí mật nhét vào quần áo, lặng lẽ mang đi khỏi hiện trường.

Có mấy người lúc nãy sợ đến mức bay cả hồn vía, lúc này mới bình tĩnh lại thở phào nhẹ nhõm một hơi. Cố Ức quay đầu, nói: “Ông thầy Lưu này ngày thường cọc cằn khó chịu, nhưng lúc cần thì cũng có tinh thần trượng nghĩa đấy chứ.” 

Kỳ Yến lấy cuốn sách đánh lên đầu cậu ta: “Sau lưng còn nói xấu chủ nhiệm? Còn không mau làm đơn cảm ơn đi.” 

Cố Ức mếu máo nhìn Thẩm Ý: “Chị đẹp, chị xem anh Yến bắt nạt em kìa.” 

Thẩm Ý cười nói: “Lúc còn có thể bắt nạt thì bắt nạt nhau nhiều cũng tốt, sau này lại chẳng thể gặp nhau.”

Cố Ức định phản bác lại nhưng trong lòng có chút buồn bã, rầu rĩ quay đầu đi.

Kỳ Yến ở bàn dưới trộm nắm tay Thẩm Ý, Thẩm Ý nhìn cậu, mỉm cười nói: “Ngày mai cố lên.” 

Kỳ Yến nhìn cô chăm chú: “Ừ. Ngày mai cậu cũng vậy.” 

Cố gắng học tập hơn mấy năm qua, trong lòng cũng phần nào sẵn sàng chờ đến ngày thi đại học, chỉ là không ngờ thời gian trôi qua nhanh đến thế.

Hai ngày rưỡi trôi qua trong chớp mắt.

Buổi tối sau ngày thi đại học là lễ tạ ơn các thầy cô của trường đứng đầu ở Nam Vu. 

Bữa tiệc liên hoan của lớp 15 được đặt tại một khách sạn lớn ngay trung tâm thành phố, các lớp thay nhau mời bia cho các thầy cô trong bữa tiệc, đến mức cạn hết ba thùng bia. Thầy Lưu là uống nhiều nhất, lúc mọi người ôm nhau tạm biệt, mặt thầy còn đỏ bừng vì say mà khóc sướt mướt.

“Lớp 15 các em là lớp luôn phấn đấu không ngừng và là lớp giỏi nhất mà tôi từng dẫn dắt!” 

Có một bạn học hỏi: “Thầy ơi, chẳng phải trước đây thầy bảo chúng em là lớp tệ nhất mà thầy từng làm chủ nhiệm sao?!” 

Thầy Lưu cười: “Lừa các em thôi, mấy đứa nít quỷ này. Muốn vào đại học thì phải càng học nhiều hơn nữa, sau này mới trở thành người có ích cho đất nước, cho xã hội, đây mới chính là món quà lớn nhất mà bậc giáo viên dành cho các em! Các em có biết không?” 

“Thầy ơi, cảm ơn thầy đã giành ba năm qua để dạy dỗ chúng em thành tài!” Cả lớp 15 đồng thanh đáp.

Tuy rằng ba năm nay, mỗi ngày đến trường đều là những cảm xúc chán ghét nhưng khi thật sự tốt nghiệp rồi, nói lời tạm biệt với nhau đúng là không dễ một chút nào. Có những chàng trai mắt đã đỏ hết cả lên, còn những cô gái thì chẳng thể kìm nén nổi mà khóc òa. 

Sau khi buổi tiệc kết thúc, mọi người có chút lưu luyến không nỡ về nên có một số người đi karaoke với nhau, vài người thì đến trung tâm thương mại gần đó mua sắm. Kỳ Yến hỏi Thẩm Ý: “Cậu có muốn đi biển ngắm sao không?”

Thẩm Ý gật đầu. 

Vì có chút hơi men trong người nên bọn họ chỉ có thể bắt taxi ra biển. Các bãi biển ở Nam Vu làm ăn rất phát đạt, cho dù đã tối như vậy nhưng vẫn có nhiều du khách đang xem biểu diễn trên cát. Rất nhiều người, vô cùng ồn ào, náo nhiệt. 

Ký Yến nhíu mày, nắm tay Thẩm Ý đi về hướng bên kia: “Tôi biết có một chỗ tốt hơn.” 

Anh nắm tay cô đi qua đám người, đến một vùng biển yên tĩnh. Những cơn sóng đua nhau vỗ vào bờ, tạo thành một bản hòa tấu vô cùng êm tai, có cơn gió đi ngang qua những ngọn tóc khiến cổ cứ nhột nhột nhè nhẹ. 

Thẩm Ý bị anh bế lên một tảng đá ngầm màu đen, Kỳ Yến chống một tay, cũng leo lên ngồi bên cạnh cô. 

Một bầu trời đen tối mịt, không có tiếng người ồn ào náo nhiệt, mang theo hương vị của biển từ nơi xa kia, trên trời đầy ắp những ngôi sao làm cho bản thân cứ ngỡ như chỉ cần giơ tay là với tới được. 

Thẩm Ý dựa đầu vào vai của Kỳ Yến, ngắm nhìn sao sáng trên trời kia. Gió biển cuốn đi những cơn say của cả hai, cô không nhịn được mà cọ cọ vào cổ anh.

Kỳ Yến cứng đờ cả người.

Một lúc sau, cậu hít sâu một hơi, ngồi thẳng dậy, dùng vai mình đỡ lấy cô: “Ý Ý, tôi… tôi…..” Tuy nói rằng rượu vào lời ra, nhưng tim anh đập như trống, tiết tấu càng lúc càng nhanh. 

Thẩm Ý đoán được điều anh muốn nói là gì, mỉm cười: “Kỳ Yến này, bây giờ cậu đã thích ai chưa?” 

“Có!” Kỳ Yến nhìn cô chằm chằm: “Nếu có thể, ngay lúc này, tôi chỉ muốn mau ôm lấy cậu.” 

Thẩm Ý chớp mắt: “Được chứ.” 

Kỳ Yến duỗi tay ra ôm chầm lấy cô, hôn nhẹ lên vành tai cô: “Ý Ý, chúng ta ở bên nhau đi.” 

———

Từ biển trở về khu chung cư cũng đã hơn 10 giờ tối. 

Thẩm Ý vẫy vẫy tay chào tạm biệt Kỳ Yến, chưa đi được mấy bước thì bị gọi lại.

“Làm sao thế?” Cô quay đầu lai hỏi.

Kỳ Yến bước tới, dẫn cô đến rừng cây nhỏ gần đây. Sau đó đẩy cô tựa vào thân cây, còn một tay anh thì chống vào thân. Thẩm Ý nhìn gương mặt anh đang tiến lại gần, bồi hồi nhắm mắt lại.

Nhưng Kỳ Yến lại cười cười, lấy hai ngón tay véo má trái của cô.

Thẩm Ý mở mắt ra, thì thào nói: “Anh làm gì vậy?” 

Kỳ Yến giữ cô lại, nghiêm túc nói: “Ý Ý, mối quan hệ bây giờ của chúng ta đã khác xưa. Anh gọi em là Ý Ý, không phải em cũng nên đặt một biệt danh cho anh sao? Một biệt danh riêng chỉ cho hai chúng ta.” 

Thẩm Ý ngoan ngoãn hỏi: “Anh muốn em gọi anh là gì?” 

Kỳ Yến nói: “Em nghĩ xem.” 

Thẩm Ý đứng suy nghĩ gần cả nửa ngày, ngẩng đầu nhìn câu với đôi mắt đen tò tròn nói: “Yến Yến?”

Giọng nói nhẹ nhàng ngọt ngào của cô như đi thẳng vào tim, trong đêm hè còn có chút mê hoặc lòng người. 

Kỳ Yến thở gấp, nhịn không được đè chặt cô, hôn lấy cô. Thẩm Ý bị anh hôn đến choáng váng mới hỏi anh: “Em gọi anh như thế có được không?” 

Kỳ Yến vuốt ve đôi môi hơi đỏ tấy của cô, thấp giọng nói: “Được, em cứ gọi như thế. Anh thích lắm.” 

———

Vài ngày sau khi có kết quả thi đại học, đã đến lúc các thí sinh điền nguyện vọng. 

An Qua và Đinh Đạo Trí lần lượt đăng kí vào trường đại học B và đại học Q, còn Thẩm Ý và Kỳ Yến là hai học sinh có điểm thi tốt nhất, đỗ thẳng vào trường đại học B, hai người cũng bắt đầu có chút rối rắm để chọn chuyên ngành cho mình.

Chiều nay, một nhóm người tụ tập đông đúc ở tiệm bánh ngọt trong hẻm phía tây.

“Lúc đầu, ba tao định cho tao đi du học, nhưng lại không ngờ kì này có tổ độ mà đỗ thủ khoa đại học, thế là ba tao đồng ý cho tao ở lại trong nước học đại học.” Cố Ức mặt mày hớn hở, nói: “Chọn chuyên ngành thì tao đã nghĩ kỹ rồi, tao quyết định học tài chính để sau này kiếm tiền.”

“Cố Ức Cố Ức, nhà tao cũng định cho tao học tài chính, nhưng mà tao nghĩ lại thì vẫn thích làm phóng viên hơn.” Đoàn Đắc Y đáp lời Cố Ức, dù cho hồi học cao trung, điểm cậu ta không tệ nhưng vẫn luôn ở vị trí dự bị. Nhưng cũng không sao, chỉ cần tưởng tượng đến tương lai có thể trở thành phóng viên, có thể tiếp tục phát huy năng lực tám chuyện thì nhiệt huyết đã sôi sục trong lòng. 

Trịnh Thuấn: “Tao thì chả thích gì, nên đăng ký đại vào trường thể thao.” Cuối cùng thì cậu ta lại mơ mộng mình trở thành một giáo viên thể dục, mỗi ngày trước đây đều bị toán và ngữ văn hành đi hành lại, sau này chỉ cần ở trong phòng giáo viên mà đọc tiểu thuyết ngôn tình. Chỉ cần nghĩ đến là vui chết đi được!

“Tao thì muốn học tiếng Pháp, sau này sẽ đi Pháp học tiến sĩ, dẫn mẹ tao đi cùng.” Tạ Địch mong chờ nói: “Lúc trước, mẹ tao lúc nào cũng xem những màn nhảy samba say mê trên TV, cũng muốn đến đó xem tận mắt. Với lại bên đấy còn có rừng mưa Amazon, tao thích cái nơi này nhất.” 

Địch Miên Miên: “… Nhưng mà mấy cái mày nói đều ở Châu Mĩ, cách nước Pháp gần nửa địa cầu.” 

Tạ Địch: “……” Này này, đừng có khi dễ tên ngốc đó vì không biết tí gì về địa lý chứ!

“Miên Miên, cậu muốn học cái gì?” Thẩm Ý hỏi.

“Tớ muốn học chuyên ngành sản xuất manga anime ở trường đại học Z.” Mắt Địch Miên Miên sáng bừng lên, nhưng ngay sau đó lại man mác nỗi buồn: “Nhưng nhà tớ chẳng có ai đồng ý. Kệ đi, đừng nói đến tớ nữa, Ý Ý nghĩ đến đâu rồi?”

“Ừm ừm.” Thẩm Ý gật đầu: “Tớ thì muốn học y.” 

“Ây! Học y chẳng khác gì bị thiên lôi đánh đâu! Chị đẹp à, là tên nào xúi chị học vậy?! Em sẽ cho tên đó một đòn!” Cố Ức khoa trương nói, chưa gì đã bị Kỳ Yến ngồi sau đánh vào đầu.

Thẩm Ý mỉm cười nói: “Không phải đâu. Đây luôn là ước mơ của tớ.” Học Y có thể khám bệnh cứu người, như Diệp Hòa hay mẹ của Kỳ Yến. Nếu một ngày nào đó, cô trở thành bác sĩ tài giỏi, thì có phải đã có thể cứu vô số mạng người không?

Cuối cùng, mọi ánh mắt đều dồn về phía Kỳ Yến. 

Kỳ Yến sững sờ một hồi, sau đó chỉ vào nguyện vọng: “Hmm, chắc tao sẽ đăng kí cái này.” 

Cố Ức thờ đầu lại nhìn: “Thiếu tá hàng không vũ trụ trường đại học B? Ui, anh Yến ngầu phết! Chuyên ngành này chính là dành cho người có chỉ số IQ ngất trời như anh đấy!” 

“Đừng có chọc tao nữa.” Kỳ Yến vừa cười vừa lấy tờ nguyện vọng đánh nhẹ vào người Cố Ức. Chọn vào trường đại học B vì đó cũng là trường mà Thẩm Ý chọn, vào chuyên ngành này cũng là thỏa mãn ước mơ ấp ủ bấy lâu nay của anh.

Kỳ Yến bí mật nắm lấy tay của Thẩm Ý ở dưới bàn.

Thẩm Ý nghiêng đầu nhìn anh, dùng khẩu hình hỏi: “Lại làm sao thế?” 

Kỳ Yến nhìn chằm chằm cô vài giây, sau đó lắc đầu, đáp: “Không có gì.”

Cuộc sống của anh từng là một màu đen kịt, anh như từ bỏ đi chính mình. Nhưng kể khi gặp được cô, cứ như nhìn thấy mây trong đêm, cuộc đời ngả nghiêng của anh nhờ có cô mà như được soi đường dẫn hướng. 

Kỳ Yến truyền nhiệt độ cho cô, đến gần cô, nói: “Ý Ý, cảm ơn em.” 

Anh sẵn sàng yêu thương thế giới này một lần nữa chỉ vì cô.

HẾT.

Đây là lời của beta: Huhu, cuối cùng cũng hết truyện rồi, sao hông vui gì hết á, tui sẽ nhớ Kỳ Yến và Ý Ý lắm :<<. Mới ngày nào anh còn lạnh lùng với người ta mà nay đã thành đôi rồi. Cám ơn tác giả đã viết ra một câu chuyện cảm xúc như thế, cám ơn công sức chăm chỉ của tất cả các editor, và cuối cùng là cám ơn các bạn độc giả đáng yêu đã theo dõi bộ truyện này, cùng chờ đến ngày hôm nay. Cám ơn!

Mọi người đi ngang cho em xin 1 click nhé, em xin cảm ơn: https://shope.ee/9zWHEKSHSO

10 bình luận về “Chương 41 [MGATĐ]

  1. Truyện dễ thương xỉu luôn á Thẩm Ý đáng yêu quá chừng vừa học giỏi vừa ngoan thế ai mà chịu cho nổi Kỳ Yến thì khỏi phải nói lạnh lùng nhưng nhiều lúc cưng xỉu đọc truyện mà cứ cười tủm tỉm ứ chịu được luôn ý nói chung là hay lắm nha Tui mê thanh xuân vườn trường nên thích lắm đặc biệt là kiểu trùm trường với học bá thế này nè

    Thích

  2. Đây là bộ thứ 2 mình đọc do nhà edit rồi đấy bộ này rất hợp với mình, và rất thích Kỳ Yến vừa thương vừa tội cho quá khứ của cậu ấy, cám ơn nhà đã edit một bộ hay như vậy 😍

    Thích

  3. Đọc hoàn rồi 💯 Cảm ơn nhà edit rất nhiều nhaaa, các bạn edit mượt lắm, pass cũng dễ nữa nè ❤ Nma mình cấn chỗ bạn cũ nu9 kinh khủng luôm hic chắc do mình khó tính quá chăng? Tuy rằng nu9 đã giải thích rồi nhưng mình đọc đều cảm nhận được là nu9 lây na9 làm chỗ thế cho bạn cũ cậu ấy, hơn nữa cách xử lý lúc na9 cầm tấm hình cũng… Dù sao người khó đánh bại nhất là người đã mất mà, lần này mình thấy tội na9 nhiều hơn, nu9 cũng rất tốt nhưng mình thật sự không thích, thôi thì nói là không thích bằng na9 đi, đổi lại mà na9 lấy nu9 làm thế thân thì bị tế không biết bao nhiêu lần ồi ấy…Cmt này mình viết hơi xúc động tý, có gì không phù hợp thì mình sẽ xóa cmt ạ

    Thích

  4. Đấy ai cứ hiểu lầm Ý Ý đi người ta mang trong mình chấp niệm và áy náy, bạn có thể vì người cứu bạn mà quên đi dễ dàng thì tôi cũng khinh. Nhưng ở đây Ý Ý của chúng ta luôn nhớ đến người đưa cô ấy thoát khỏi vùng tối tăm, và là người cứu cô ấy 1 mạng thì có gì là sai. Càng lớn thì chấp niệm về cái gì của quá khứ càng lớn, biết ơn chưa chắc là yêu, nhớ nhung ân nhân chưa chắc là yêu là thay thế. Cũng nhờ có Ý Ý mà anh Yến của chúng ta mới có 1 tương lai rạng rỡ như thế, đi qua 1 thanh xuân ko còn gì là hối tiếc. Cùng người mình yêu và bạn thân đi qua vươn lên và đạt đc ước mơ mới là ý nghĩa lớn nhất. Cảm thấy câu truyện rất hài hoà, ko ngược tâm như nhiều người nói, đôi khi những điều xẩy ra trong quá khứ là bước đệm tốt nhất để hiểu rõ đối phương hơn. Cái kết thật đẹp

    Thích

    1. Chả ai trách Ý Ý nhớ về người bạn đã mất cả. Cái đáng nói ở đây là Ý Ý không biết trân trọng những gì mình đang có, điển hình qua câu chuyện mà 2 người cãi nhau vì bức ảnh bị nhăn. Thậm chí, Kỳ Yến còn hỏi: “Cậu xem tôi là vật thế thân à?” mà còn không hiểu được tính nghiêm trọng của vấn đề thì mình chịu. Nếu một người tinh tế hơn họ sẽ để ý đến cảm xúc của người đối diện rồi cùng nhau giải quyết vấn đề. Nhưng không, bạn Ý Ý quyết định giận dỗi suốt 2 tuần, không quan tâm Kỳ Yến sao lại nổi điên, cuối cùng, người mở miệng xuống nước trước cũng không phải Ý Ý nốt. Nên thôi, hy vọng nếu có ngoại truyện Ý Ý sẽ càng trưởng thành hơn mà nhận thức rõ ràng hơn về mọi chuyện đang xảy ra.

      Thích

  5. Đầu tiên cảm ơn chủ nhà đã bỏ thời gian và công sức ra edit hoàn bộ truyện. Mới đầu toàn 1 đám như côn đồ vậy mà cuối cùng ng nào ng náy phấn đấu thi đỗ Đại Học hết. Truyện nói về tình cảm của Kỳ Yến và Thẩm Ý khá nhẹ nhàng đa số nghiêm túc học tập là nhiều. Nhờ những khúc có đàn em khiến truyện vui hơn

    Thích

  6. Hoàn chính văn, đầu tiên mình muốn cảm ơn chủ nhà vì đã dành thời gian và công sức ra để hoàn một bộ truyện hết sức dễ thương và mang hương vị của tuổi thanh xuân như thế, cảm ơn chủ nhà nhiều ♡(ӦvӦ。)

    Hoàn chính văn thì đôi bạn cùng bàn Kỳ Yến và Thẩm Ý cũng đến với nhau. Mới ngày nào bạn Yến còn hung dữ với bạn Ý, nhưng “hung dữ” ở đây chỉ là lời nói hơi thô bạo thôi chứ thật ra bạn Yến rất dễ thương luôn. Được bạn Ý cho đồ ăn thì luôn miệng bảo “Tôi không cần” nhưng tay vẫn nhận, ta nói dễ thương gì đâu á trời. Đến lúc thích người ta rồi thì cứ như con chó nhỏ luôn chạy theo bạn Ý vậy 😂 Ai lại nghĩ giáo bá một thời vang lừng mà nay lại cụp đuôi làm “học sinh 3 tốt” chứ? Lại còn đi giáo huấn cá đàn em cải tà quy chính nữa chứ, cười lộn ruột với bạn Yến luôn á.

    Điều mà mình thích ở truyện này là tình cảm cũng như những thay đổi theo hướng tích cực của từng nhân vật, tác giả xây dựng Kỳ Yến là trùm trường, đại ca rất hung dữ còn có đàn em theo sau nữa, ừ thì truyện vườn trường mình đọc thì cũng có mấy anh như vậy nhưng cái mình thích ở Kỳ Yến đó là hình tượng của anh rất khác biệt, ngoài đánh nhau rồi trốn học thì anh không hút thuốc, uống rượu hay quẩy bar (điểm cộng tuyệt đối cho chàng badboy nửa mùa, so cute) và đặc biệt về thành tích học tập của anh, anh từng ngày cố gắng hoàn thiện bản thân, từng chút lê lết từ cuối bảng đến trong top 100 (điều anh muốn chỉ là kéo gần khoảng cách với Ý Ý mà thôi, anh cố gắng như thế thì ai mà không thương cơ chứ?). Còn về Thẩm Ý được miêu tả như bao bạn nữ khác trong truyện vườn trường, dáng vẻ nhỏ nhắn dễ thương nhưng bạn Ý cũng rất khác biệt nha, tuy dáng vẻ mềm mỏng nhưng nội tâm không hề mềm đâu, chị cũng rất rõ ràng về tình cảm của mình dành cho Yến Kỳ đó (điều thích nhất ở chị đó là: vô tư thả thính bạn Kỳ Yến khiến người ta đỏ mặt tía tai mà bản thân lại không có phản ứng ngại ngùng gì sất, chị rất xứng đáng được yêu thương).

    Các tình tiết cũng được giải quyết nhanh gọn, truyện tập trung vào hành trình học tập và cải thiện bản thân của các nhân vật nhưng mình cũng hơi tiếc cho nhân vật Diệp Hoà (một chàng trai không thể tìm được điểm gì để ghét, mình chấm anh bạn này nha ;)) và chuyện tình của cặp chính (vì đến cuối họ mới yêu nhau, nhưng không thể trách học sinh 3 tốt được)

    Mình nói có thể bị khó hiểu hay lẫn lộn gì đó, nếu có phiền mọi người thì mình xin lỗi nhé, nhưng mình không kiềm lòng được phải viết ra hết như này. Truyện quá xuất sắc, chủ nhà cũng edit rất chi là mượt luôn (mặc dù có vài chương sai type, lặp chữ nhưng ít thôi, không ảnh hưởng nhiều đến quá trình đọc) CẢM ƠN CHỦ NHÀ Đà EDIT TRUYỆN NHÉ, GỬI NGÀN LỜI YÊU ĐẾN CẬU ( ˘ ³˘)♥

    Thích

Bình luận về bài viết này